Sau cuộc đi săn, huân tước Duffingham về nhà có phần
hơi sớm hơn thường lệ và thấy phu nhân Duffingham đang trong tư thế tội
lỗi cùng với người bạn thân nhất của huân thức là Ngài Archbald Carpley.
Huân tước Duffingham đứng
sững lại ở giữa cửa phòng ngủ, lớn tiếng quát mắng vợ về sự không chung
thủy. Giọng gầm thét, ông nhắc lại cho vợ nghe là ông đã cứu bà ra khỏi
cuộc sống thảm hại trong khu phố lầm than của thành phố London, đem đến
cho bà kẻ hầu người hạ, áo quần và đồ trang sức đắt tiền như thế nào....
Vì phu nhân Duffingham khóc
như mưa như gió, ngài huân tước bèn chuyển cơn giận giữ sang người đàn
ông mà ông vẫn đinh ninh là bạn: “Còn ông nữa, Carpley, ít nhất ông cũng có thể ngừng lại trong khi tôi đang nói chứ”!